Một người ăn xin đã đến cửa nhà tôi, cầu xin mẹ. Toàn bộ
cánh tay phải của bị cắt đứt, tay áo để trống lòng thòng, nhìn ông ta rất khó
chấp nhận.
Tôi nghĩ rằng mẹ sẽ hào phóng cho người ăn xin, nhưng mẹ tôi chỉ vào đống gạch
ở trước cửa gần chỗ người ăn xin và nói: "Ông giúp tôi chuyển đống gạch
này về phía sau nhà đi"
Người ăn xin tức giận nói: "Tôi chỉ có một bàn tay, bà nhẫn tâm bắt tôi chuyển gạch, bà đã không muốn cho tôi thì thôi, sao bà lại đánh đố tôi?"
Mẹ tôi không tức giận, mà cầm viên gạch chuyển đi. Bà cố tình chuyển gạch chỉ bằng một tay, chuyển xong bà nói: "Ông thấy đấy, tôi có thể làm việc bằng một bàn tay, tại sao ông không thể làm điều đó?"
Người ăn xin đứng lặng im, ông nhìn mẹ với ánh mắt lạ lùng, và cuối cùng ông cúi xuống, dùng một bàn tay để nâng một viên gạch, một tay ông có thể di chuyển hai viên.
Ông đã chuyển toàn bộ đống gạch sau hai giờ, và khi chuyển gạch, ông thấy mệt mỏi khó thở, mặt ông bám rất nhiều bụi, vệt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mẹ tôi cho người ăn xin một chiếc khăn màu trắng. Ông ta cẩn thận lau mặt và cổ một lần nữa, chiếc khăn màu trắng biến thành màu đen.
Mẹ tôi cho người ăn xin 20 nhân dân tệ. Người ăn xin cầm lấy tiền, cảm động nói: "Cảm ơn bà"
Mẹ tôi nói: "Ông không phải cảm ơn tôi, nó là tiền công của ông kiếm được bằng chính sức mình
Người ăn xin nói: "Tôi sẽ không quên bà." Ông cúi người trước mẹ tôi và đi.
Nhiều ngày sau, có một người ăn xin đến trước cửa nhà tôi, hỏi xin mẹ. Mẹ tôi bảo ông chuyển gạch từ sau nhà ra trước nhà, và vẫn cho ông ta 20 đô la.
Tôi không hiểu, hỏi mẹ: "Vừa qua mẹ đã bảo người ăn xin chuyển gạch từ phía trước của căn nhà phía sau nhà, bây giờ lại bảo người ăn xin chuyển gạch từ phía sau ngôi nhà và trước nhà. Cuối cùng mẹ muốn để gạch ở phía trước nhà hay phía sau nhà?"
Mẹ tôi nói: "Đống gạch này ở trước nhà hay sau nhà đều như nhau cả."
Tôi nói: "Giờ thì không cần chuyển gạch nữa".
Mẹ cốc nhẹ vào đầu tôi và nói: "Đối với người ăn mày mà nói, việc chuyển gạch được và không thể chuyển được rất khác nhau con ạ".
Sau đó, một vài người ăn xin đã đến, đống gạch nhà tôi chuyển đi chuyển lại đến mấy lần.
Mấy năm sau, có một người đàn ông rất đàng hoàng đến nhà tôi. Ông bệ vệ và phong độ, trông giống như ông chủ lớn thường xuất hiện trên truyền hình. Khiếm khuyết duy nhất là ông chỉ có một tay trái, bên phải là ống tay áo thả trống, như chiếc cánh đung đưa.
Ông ta nắm bàn tay của mẹ tôi, cúi thấp người và nói: "Nếu không có bà, tôi là một kẻ ăn xin, bởi vì sau khi bà bảo tôi chuyển gạch, bây giờ tôi đã trở thành chủ tịch của một công ty."
Mẹ tôi nói: "Điều này chỉ liên can đến ông thôi!"
Ông chủ tịch yêu cầu mẹ và gia đinh tôi chuyển về sống trong thành phố, để làm người dân thành phố, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Mẹ tôi nói: "Chúng tôi không thể chấp nhận chăm sóc của ông."
"Tại sao?"
"Vì gia đình chúng tôi mọi người đều có hai bàn tay."
Chủ tịch kiên trì nói: "Tôi đã mua một căn nhà cho gia đình bà rồi."
Mẹ mỉm cười và nói: "Ông nên mang căn nhà làm từ thiện cho những người chỉ có một bàn tay và không có nhà ở thì hơn!"
Người ăn xin tức giận nói: "Tôi chỉ có một bàn tay, bà nhẫn tâm bắt tôi chuyển gạch, bà đã không muốn cho tôi thì thôi, sao bà lại đánh đố tôi?"
Mẹ tôi không tức giận, mà cầm viên gạch chuyển đi. Bà cố tình chuyển gạch chỉ bằng một tay, chuyển xong bà nói: "Ông thấy đấy, tôi có thể làm việc bằng một bàn tay, tại sao ông không thể làm điều đó?"
Người ăn xin đứng lặng im, ông nhìn mẹ với ánh mắt lạ lùng, và cuối cùng ông cúi xuống, dùng một bàn tay để nâng một viên gạch, một tay ông có thể di chuyển hai viên.
Ông đã chuyển toàn bộ đống gạch sau hai giờ, và khi chuyển gạch, ông thấy mệt mỏi khó thở, mặt ông bám rất nhiều bụi, vệt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mẹ tôi cho người ăn xin một chiếc khăn màu trắng. Ông ta cẩn thận lau mặt và cổ một lần nữa, chiếc khăn màu trắng biến thành màu đen.
Mẹ tôi cho người ăn xin 20 nhân dân tệ. Người ăn xin cầm lấy tiền, cảm động nói: "Cảm ơn bà"
Mẹ tôi nói: "Ông không phải cảm ơn tôi, nó là tiền công của ông kiếm được bằng chính sức mình
Người ăn xin nói: "Tôi sẽ không quên bà." Ông cúi người trước mẹ tôi và đi.
Nhiều ngày sau, có một người ăn xin đến trước cửa nhà tôi, hỏi xin mẹ. Mẹ tôi bảo ông chuyển gạch từ sau nhà ra trước nhà, và vẫn cho ông ta 20 đô la.
Tôi không hiểu, hỏi mẹ: "Vừa qua mẹ đã bảo người ăn xin chuyển gạch từ phía trước của căn nhà phía sau nhà, bây giờ lại bảo người ăn xin chuyển gạch từ phía sau ngôi nhà và trước nhà. Cuối cùng mẹ muốn để gạch ở phía trước nhà hay phía sau nhà?"
Mẹ tôi nói: "Đống gạch này ở trước nhà hay sau nhà đều như nhau cả."
Tôi nói: "Giờ thì không cần chuyển gạch nữa".
Mẹ cốc nhẹ vào đầu tôi và nói: "Đối với người ăn mày mà nói, việc chuyển gạch được và không thể chuyển được rất khác nhau con ạ".
Sau đó, một vài người ăn xin đã đến, đống gạch nhà tôi chuyển đi chuyển lại đến mấy lần.
Mấy năm sau, có một người đàn ông rất đàng hoàng đến nhà tôi. Ông bệ vệ và phong độ, trông giống như ông chủ lớn thường xuất hiện trên truyền hình. Khiếm khuyết duy nhất là ông chỉ có một tay trái, bên phải là ống tay áo thả trống, như chiếc cánh đung đưa.
Ông ta nắm bàn tay của mẹ tôi, cúi thấp người và nói: "Nếu không có bà, tôi là một kẻ ăn xin, bởi vì sau khi bà bảo tôi chuyển gạch, bây giờ tôi đã trở thành chủ tịch của một công ty."
Mẹ tôi nói: "Điều này chỉ liên can đến ông thôi!"
Ông chủ tịch yêu cầu mẹ và gia đinh tôi chuyển về sống trong thành phố, để làm người dân thành phố, sống một cuộc sống tốt đẹp.
Mẹ tôi nói: "Chúng tôi không thể chấp nhận chăm sóc của ông."
"Tại sao?"
"Vì gia đình chúng tôi mọi người đều có hai bàn tay."
Chủ tịch kiên trì nói: "Tôi đã mua một căn nhà cho gia đình bà rồi."
Mẹ mỉm cười và nói: "Ông nên mang căn nhà làm từ thiện cho những người chỉ có một bàn tay và không có nhà ở thì hơn!"
0 Nhận xét :
Đăng nhận xét